Sự nghiệp đạo diễn Nguyễn_Khánh_Dư_(nghệ_sĩ)

Sau năm 1975, ông mới trở thành đạo diễn. Bộ phim đầu tay mà ông đạo diễn là Đứa con nuôi (dựa theo truyện của nhà văn Nguyễn Khải, 1976). Tuy là bộ phim đầu tay nhưng ông đã thành công trong việc bộc lộ phong cách riêng của mình. Bộ phim đã giành Giải đặc biệt tại Liên hoan phim Việt Nam lần thứ IV. Bộ phim tiếp theo là bộ phim Những đứa con (dựa theo truyện của nhà văn Nguyễn Kiên, biên kịch Vũ Lê Mai, 1977), tiếp tục với phong cách phim thiếu nhi của bộ phim đầu tay. Năm 1976, ông cho ra đời bộ phim thành công của mình: Mẹ vắng nhà (dựa theo truyện của nhà văn Nguyễn Thi, 1979). Bộ phim đã giành giải Bông sen Vàng tại Liên hoan phim Việt Nam lần thứ V (1980) và giải thưởng Lọ hoa pha lê tại LHP Quốc tế Karlovy Vary (1980). Bộ phim đánh dấu sự phát triển tài năng hoàn thiện của ông với đề tài thiếu nhi.

Sau Mẹ vắng nhà là những bộ phim Cây xương rồng trên cát (1982), Trăng rằm (Bông sen bạc LHP quốc gia lần thứ VI, 1983), Đàn chim trở về (Bông sen bạc LHP quốc gia lần thứ VII, 1985), Bọn trẻ (Bông sen vàng và giải Đạo diễn xuất sắc LHP quốc gia lần thứ 10, 1993), Sơn ca trong thành phố... Phim của ông thường nhẹ nhàng, không có xu hướng lên gân giáo dục mà thường trữ tình, bay bổng, đặc biệt thành công ở đề tài thiếu nhi. Tuy nhiên, ông cũng có những bộ phim khá gai góc và để lại ấn tượng cũng như gây tranh cãi trong giới điện ảnh như Không có đường chân trời (chuyển từ tiểu thuyết Trại bảy chú lùn của Bảo Ninh) [1].

Ông đã nhận giải thưởng Nhà nước cho các tác phẩm: Đứa con nuôi, Mẹ vắng nhà, Bọn trẻ.